Câu chuyện kể về một cốc cửu tên là Huyền, cô gái trẻ, nhỏ gọn, có thể không ai ngờ là một cựu cọc giỏi. Huyền sinh ra tại một ngôi làng yếu kém, nơi mỗi người đều phải chịu khó khăn để tồn tại. Từ nhỏ, cô đã phải chịu đựng khó khăn với sức khỏe yếu, do đó, cố gắng để khắc phục bệnh tật của mình.
Một ngày nọ, Huyền được mẹ đưa đến một câu lạc bộ cửu cọc gần làng. Đó là nơi cô sẽ bắt đầu cuộc đời cửu cọc của mình. Mặc dù sức khỏe yếu, Huyền có một tâm huyết quyết tâm và khó tính. Cô không bao giờ bỏ cuộc, cho dù khó khăn là gì.
Câu lạc bộ cửu cọc nơi đó có rất nhiều người đàn ông, nhưng Huyền không hề bất ngờ. Cô chịu được những mắt nhìn phi phí và bàn tán ghi gớt. Cô biết rằng để được kính trọng, cô phải chứng minh cho họ rằng cô có khả năng.
Huyền bắt đầu với những cốc nhỏ, nhẹ nhàng. Cô dành hết sức mình để tập luyện, để khắc phục sức yếu của mình. Mỗi ngày, cô đều đặt ra cho mình một mục tiêu: không bao giờ bỏ cuộc.
Thời gian qua, Huyền đã trở thành một cốc cửu giỏi, có thể cạnh bậc với những người đàn ông khác. Cô có thể cửu lên những tảng cọc trọng hơn bất kỳ ai khác tại câu lạc bộ. Mọi người bắt đầu kính trọng cô, và Huyền trở thành một hình mẫu cho những người yếu kém và khó khăn.
Một hôm, một quân đội cửu cọc từ xa đến thăm câu lạc bộ. Đó là một quân đội rất mạnh mẽ, với nhiều thành tích danh mục trên quốc tế. Một trong những cầu thủ của họ là một cốc cửu rất giỏi, có tên là Tùng. Tùng rất tự hào về sức mạnh của mình và khó tính với những người khác.
Tùng gặp Huyền và ngay lập tức bị cô dẫn dắt đến một tảng cọc trọng lớn. Tùng chẳng tin rằng một cô gái có thể cửu nổi tảng này. Cô gái nhỏ nhắn đứng trên tảng cọc, nhìn tận tâm vào Tùng.
"Bạn tin tôi không thể cửu nổi này?" Huyền hỏi với ánh mắt đầy thách thức.
Tùng chỉ nháy mắt và nói: "Cố gắng đi, cô gái."
Huyền hình như không nghe thấy lời tao tục của Tùng. Cô dùng sức mạnh của mình để đẩy tảng cọc lên cao trời. Một phút sau, cả quân đội và Tùng ngẩng đầu xem Huyền có thể cửu nổi không. Từ xa, họ thấy Huyền giật mình trên tảng cọc, như thể sức khỏe của cô sắp hết hạn. Tuy nhiên, cô vẫn kiên trì và cuối cùng thắng lợi.
Tùng khóc khinh khi thấy Huyền thắng nổi. Cô gái nhỏ nhắn vừa thắng lợi trước mắt mình với sức mạnh của một quân đội quốc tế. Tùng hỏi Huyền: "Bạn làm sao có thể cửu nổi như thế?"
Huyền chỉ cười rộng rãi: "Tôi chỉ dành hết sức mình cho mỗi lần cửu."
Tùng hỏi thêm: "Bạn có thể dạy tôi cách này không?"
Huyền gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Từ đó, Huyền và Tùng trở thành bạn tốt và học hỏi từ nhau. Huyền dạy Tùng cách dành sức mạnh hiệu quả hơn, Tùng dạy Huyền cách tập luyện sức mạnh và phối hợp cơ thể. Cả hai đều học hỏi từ nhau và cùng khen đón nhau trong những thắng lợi của nhau.
Huyện đã biến mình thành một hình mẫu cho những người yếu kém và khó khăn khác. Cô dạy họ cách dành sức mạnh hiệu quả, cách chịu đựng khó khăn và không bao giờ bỏ cuộc. Câu lạc bộ cửu cọc nơi đó trở thành nơi giao lưu giữa những người khác nhau, với nhau chia sẻ kinh nghiệm, học hỏi từ nhau và cùng phát triển sức khỏe.